Saturday, June 28, 2014

28/06/2014 Thứ Bảy Tuần XII Mùa Thường Niên Năm A Trái tim Mẹ Vô Nhiễm

BÀI ĐỌC I: Ac 2, 2. 10-14. 18-19

"Trên tường thành thiếu nữ Sion, lòng họ kêu vang lên Thiên Chúa".

Trích sách Ai Ca.

Chúa phá tan các báu vật nhà Giacóp chẳng nương tay: trong cơn thịnh nộ, Chúa phá huỷ thành luỹ thiếu nữ Giuđa. Người quật xuống đất và làm sỉ nhục cả vương quốc, cả quan chức cao sang.

Các kỳ lão của thiếu nữ Sion ngồi dưới đất thinh lặng, mình mang áo nhặm và rắc tro trên đầu. Còn các trinh nữ Giêrusalem gục đầu xuống đất. Mắt tôi hao mòn vì quá khóc than, lòng tôi bàng hoàng thổn thức, gan tôi đổ tràn trên đất, vì các tai hoạ của thiếu nữ dân tôi: các trẻ thơ, hài nhi măng sữa, xỉu la liệt giữa phố phường. Chúng xin mẹ: "Bánh mì rượu tốt ở đâu?" Chúng ngã xỉu ngoài đường phố như bị gươm đao. Chúng tắt thở ngay nơi lòng mẹ.

Hỡi thiếu nữ Giêrusalem, ta sánh ngươi cùng ai, ta ví ngươi như kẻ nào? Hỡi trinh nữ Sion, ta sánh ngươi cùng ai để an ủi? Vì nỗi khổ ngươi man mác tựa biển khơi, nào ai chữa nổi ngươi? Các tiên tri của ngươi nói bậy nói sai, chẳng vạch cho ngươi một vài gian ác, cùng chẳng giục ngươi khóc lóc ăn năn, mà chỉ tiên kiến những điều giả dối, khiến ngươi bị trục xuất và lưu đày.

Trên tường thành thiếu nữ Sion, lòng họ kêu vang lên Chúa. Hãy chan hoà suối lệ đêm ngày, đừng để mắt ngươi yên nghỉ. Hãy chỗi dậy, hãy ca ngợi mỗi đầu canh đêm, hãy giốc đổ lòng ra như nước trước Nhan Chúa, hãy giơ tay cầu khẩn Chúa cho lũ trẻ thơ, chúng ngã xỉu vì đói ở góc đường xó chợ. Ðó là lời Chúa.


ÐÁP CA: Tv 73, 1-2. 3-5a. 5b-7. 20-21

Ðáp: Ðời sống con người cơ khổ, xin Chúa đừng nỡ quên hoài (c. 19b).

Xướng: 1) Lạy Chúa, tại sao Chúa ruồng bỏ chúng con hoài? Tại sao Chúa nung nấu lửa hận với đoàn chiên Chúa? Xin nhớ lại cộng đồng Chúa thiết lập tự thuở xa xưa, xin nhớ bộ lạc Chúa đã chuộc để làm phần tư hữu, xin nhớ lại núi Sion, nơi Chúa đã đặt ngai toà! - Ðáp.

2) Xin Chúa dời gót tới nơi hoang tàn vĩnh viễn: tên thù đã tàn phá hết trong thánh điện của Ngài. Trong hội đường của Chúa, quân nghịch đã rống lên, chúng đã đặt cờ hiệu của chúng trên đài chiến thắng. - Ðáp.

3) Chúng giống như kẻ trong rừng rậm vung lưỡi rìu! Chúng cũng dùng rìu búa bổ vào cửa hội đường như thế, chúng đã châm lửa đốt thánh điện của Ngài, chúng chà đạp cung lâu danh Ngài tận đất! - Ðáp.

4) Xin Chúa nhìn lại lời minh ước, vì nơi hang hốc và đồng ruộng đầy dẫy bạo hành. Xin đừng để người khiêm cung trở về tủi hổ, xin cho người cơ hàn nghèo khổ được ngợi khen danh Chúa. - Ðáp.

ALLELUIA: 1 Sm 3, 9

Alleluia, alleluia! - Lạy Chúa, xin hãy phán, vì tôi tớ Chúa đang lắng tai nghe; Chúa có lời ban sự sống đời đời. - Alleluia.

PHÚC ÂM: Lc 2, 41-52

"Cha Con và mẹ đây đã đau khổ tìm Con".

Tin Mừng Chúa Giêsu Kitô theo Thánh Luca.

Hằng năm cha mẹ Chúa Giêsu có thói quen lên Giêrusalem để mừng lễ Vượt Qua. Lúc bấy giờ Chúa Giêsu lên mười hai tuổi, cha mẹ Người đã lên Giêrusalem, theo tục lệ mừng ngày lễ Vượt Qua. Và khi những ngày lễ đã hoàn tất, hai ông bà ra về, trẻ Giêsu đã ở lại Giêrusalem mà cha mẹ Người không hay biết. Tưởng rằng Người ở trong nhóm các khách đồng hành, hai ông bà đi được một ngày đàng mới tìm kiếm Người trong nhóm bà con và những kẻ quen biết. Nhưng không gặp thấy Người, nên hai ông bà trở lại Giêrsalem để tìm Người.

Sau ba ngày, hai ông bà gặp thấy Người trong đền thờ đang ngồi giữa các thầy tiến sĩ, nghe và hỏi các ông. Tất cả những ai nghe Người nói, đều ngạc nhiên trước sự hiểu biết và những câu Người đáp lại. Nhìn thấy Người, hai ông bà đã ngạc nhiên, và mẹ Người bảo Người rằng: "Con ơi, sao Con làm cho chúng ta như thế? Kìa cha Con và mẹ đây đã đau khổ tìm Con".

Người thưa với hai ông bà rằng: "Mà tại sao cha mẹ tìm con? Cha mẹ không biết rằng con phải lo công việc của Cha con ư?" Nhưng hai ông bà không hiểu lời Người nói. Bấy giờ Người theo hai ông bà trở về Nadarét, và Người vâng phục hai ông bà. Maria mẹ Người ghi nhớ tất cả những việc đó trong lòng.

Còn Chúa Giêsu thì tiến tới trong sự khôn ngoan, tuổi tác và ân sủng trước mặt Thiên Chúa và người ta.  Đó là lời Chúa.


Memorial of the Immaculate Heart of the Blessed Virgin Mary
Lectionary: 376/573

Reading 1       LAM 2:2, 10-14, 18-19

The Lord has consumed without pity
all the dwellings of Jacob;
He has torn down in his anger
the fortresses of daughter Judah;
He has brought to the ground in dishonor
her king and her princes.

On the ground in silence sit
the old men of daughter Zion;
They strew dust on their heads
and gird themselves with sackcloth;
The maidens of Jerusalem
bow their heads to the ground.

Worn out from weeping are my eyes,
within me all is in ferment;
My gall is poured out on the ground
because of the downfall of the daughter of my people,
As child and infant faint away
in the open spaces of the town.

In vain they ask their mothers,
“Where is the grain?”
As they faint away like the wounded
in the streets of the city,
And breathe their last
in their mothers’ arms.

To what can I liken or compare you,
O daughter Jerusalem?
What example can I show you for your comfort,
virgin daughter Zion?
For great as the sea is your downfall;
who can heal you?

Your prophets had for you
false and specious visions;
They did not lay bare your guilt,
to avert your fate;
They beheld for you in vision
false and misleading portents.

Cry out to the Lord;
moan, O daughter Zion!
Let your tears flow like a torrent
day and night;
Let there be no respite for you,
no repose for your eyes.

Rise up, shrill in the night,
at the beginning of every watch;
Pour out your heart like water
in the presence of the Lord;
Lift up your hands to him
for the lives of your little ones
Who faint from hunger
at the corner of every street.

Responsorial Psalm     PS 74:1B-2, 3-5, 6-7, 20-21

R. (19b) Lord, forget not the souls of your poor ones.
Why, O God, have you cast us off forever?
Why does your anger smolder against the sheep of your pasture?
Remember your flock which you built up of old,
the tribe you redeemed as your inheritance,
Mount Zion, where you took up your abode.
R. Lord, forget not the souls of your poor ones.
Turn your steps toward the utter ruins;
toward all the damage the enemy has done in the sanctuary.
Your foes roar triumphantly in your shrine;
they have set up their tokens of victory.
They are like men coming up with axes to a clump of trees.
R. Lord, forget not the souls of your poor ones.
With chisel and hammer they hack at all the paneling of the sanctuary.
They set your sanctuary on fire;
the place where your name abides they have razed and profaned.
R. Lord, forget not the souls of your poor ones.
Look to your covenant,
for the hiding places in the land and the plains are full of violence.
May the humble not retire in confusion;
may the afflicted and the poor praise your name.
R. Lord, forget not the souls of your poor ones.

Gospel      LK 2:41-51


Each year Jesus’ parents went to Jerusalem for the feast of Passover,
and when he was twelve years old,
they went up according to festival custom.
After they had completed its days, as they were returning,
the boy Jesus remained behind in Jerusalem,
but his parents did not know it.
Thinking that he was in the caravan,
they journeyed for a day
and looked for him among their relatives and acquaintances,
but not finding him,
they returned to Jerusalem to look for him.
After three days they found him in the temple,
sitting in the midst of the teachers,
listening to them and asking them questions,
and all who heard him were astounded
at his understanding and his answers.
When his parents saw him,
they were astonished,
and his mother said to him,
“Son, why have you done this to us?
Your father and I have been looking for you with great anxiety.”
And he said to them,
“Why were you looking for me?
Did you not know that I must be in my Father’s house?”
But they did not understand what he said to them.
He went down with them and came to Nazareth,
and was obedient to them;
and his mother kept all these things in her heart. 

No comments:

Post a Comment