BÀI ĐỌC I: 2 V 11, 1-4. 9-18. 20
"Người ta xức dầu cho Gioas và reo lên: Vạn tuế đức
vua".
Trích sách Các Vua quyển thứ hai.
Trong những ngày ấy, khi bà Athalia, mẹ vua Ocôsia, thấy con
mình chết, nên đứng lên giết tất cả dòng dõi nhà vua. Nhưng Giô-saba, con gái của
vua Giôram và là chị của Ocôsia, cứu được Gioas, con của Ocôsia khỏi số các con
của vua bị sát hại, và giấu nó trong phòng ngủ làm một với bà vú, để bà Athalia
không thấy nó và nó khỏi bị giết. Nó ở trong đền thờ Chúa với bà Giôsaba cách
bí mật được sáu năm, thời gian bà Athalia cai trị đất nước.
Năm thứ bảy, ông Gioiađa sai người đi tìm các sĩ quan và
quân lính, ông đưa họ đi với ông vào đền thờ Chúa. Người ký giao ước với họ, bảo
họ thề trong đền thờ Chúa và cho họ thấy con của nhà vua.
Các sĩ quan làm tất cả những điều tư tế Gioiađa truyền dạy:
Mỗi người đem các thuộc hạ theo mình, những người lính vào canh ngày Sabbat
cũng như kẻ ra canh, đều đến cùng tư tế Gioiađa. Ông trao cho họ giáo mác và
khí giới của Ðavít để trong đền thờ Chúa. Mỗi người cầm khí giới đứng từ bên tả
đến bên hữu đền thờ và bàn thờ, hộ vệ chung quanh đức vua. Tư tế Gioiađa dẫn
hoàng tử ra, đặt triều thiên lên đầu người và trao cho người quyển giao ước.
Người ta phong người làm vua và xức dầu cho người. Họ vỗ tay reo lên: "Vạn
tuế đức vua!"
Athalia nghe tiếng dân chúng chạy đến, thì đi với dân vào đền
thờ Chúa. Bà Athalia thấy vua đứng trên toà như thói thường, có ca sĩ và đội
kèn đứng kề bên, và toàn dân trong xứ hân hoan kèn hát, bà liền xé áo mình, kêu
lên rằng: "Mưu phản! Mưu phản!" Nhưng Gioiađa truyền cho các sĩ quan
đang cầm đầu toán binh lính rằng: "Các ngươi hãy đuổi bà ấy ra khỏi đền thờ,
và hễ ai theo bà, thì chém luôn". Vị tư tế nói: "Ðừng giết bà trong đền
thờ Chúa". Họ ra tay bắt và lôi bà đi theo đường ngựa vào đến gần cung điện
và giết bà tại đó.
Gioiađa ký kết giao ước giữa Thiên Chúa với vua và dân, để họ
trở nên dân Chúa; và ký giao ước giữa vua và dân. Toàn dân trong xứ đều ùa vào
chùa Baal, phá huỷ các đền thờ, đập tan các bức tượng, và giết luôn thầy cả
Mathan trước bàn thờ. Tư tế Gioiađa đặt các toán canh giữ đền thờ Chúa. Toàn
dân trong xứ hân hoan, và thành đô được bằng yên: vì bà Athalia bị giết trong đền
vua. Ðó là lời Chúa.
ÐÁP CA: Tv 131, 11, 12.13-14. 17-18
Ðáp: Chúa đã kén chọn Sion làm nơi cư ngụ cho
mình (c. 13).
Xướng: 1) Chúa đã thề hứa cùng Ðavít một lời hứa quả quyết
mà Người sẽ chẳng rút lời. Rằng: "Ta sẽ đặt lên ngai báu của ngươi một người
con cháu thuộc dòng giống của ngươi". - Ðáp.
2) Nếu các con ngươi tuân giữ điều ước của Ta, và những luật
lệ mà Ta ban ra dạy chúng, thì cả con cháu chúng cũng được muôn đời ngồi cai trị
trên ngai báu của ngươi. - Ðáp.
3) Bởi chưng Chúa đã kén chọn Sion, đã thích lựa Sion làm
nơi cư ngụ cho mình. Người phán: "Ðây là nơi nghỉ ngơi của Ta tới muôn đời,
Ta sẽ cư ngụ nơi đây, vì Ta ưa thích". - Ðáp.
4) Tại đó, Ta sẽ gầy dựng một uy quyền cho Ðavít, sẽ chuẩn bị
ngọn đèn sáng cho người được Ta xức dầu. Ta sẽ bắt những kẻ thù ghét người tủi
hổ, nhưng triều thiên của Ta chiếu sáng rực rỡ trên mình người. - Ðáp.
ALLELUIA: Ga 8, 12
Alleluia, alleluia! - Chúa phán: "Ta là sự sáng thế
gian, ai theo Ta, sẽ được ánh sáng ban sự sống". - Alleluia.
PHÚC ÂM: Mt 6, 19-23
"Kho tàng con ở đâu, thì lòng con cũng ở
đó".
Tin Mừng Chúa Giêsu Kitô theo Thánh Matthêu.
Khi ấy, Chúa Giêsu phán cùng các môn đệ rằng: "Các con
đừng tích trữ cho mình kho tàng dưới đất: là nơi ten sét mối mọt sẽ làm hư nát,
và trộm cướp sẽ đào ngạch lấy mất, nhưng các con hãy tích trữ cho mình kho tàng
trên trời: là nơi không có ten sét, mối mọt không làm hư nát, trộm cướp không
đào ngạch lấy mất: Vì kho tàng con ở đâu, thì lòng con cũng ở đó. Con mắt là
đèn soi cho thân xác con. Nếu mắt con trong sáng, thì toàn thân con được sáng.
Nhưng nếu mắt con xấu kém, thì toàn thân con phải tối tăm. Vậy nếu sự sáng
trong con tối tăm, thì chính sự tối tăm, sẽ ra tối tăm biết chừng nào?" Ðó
là lời Chúa.
Friday of the Eleventh Week in Ordinary Time
Lectionary: 369
Lectionary: 369
Reading
1 2 KGS 11:1-4, 9-18, 20
When Athaliah, the mother of Ahaziah,
saw that her son was dead,
she began to kill off the whole royal family.
But Jehosheba, daughter of King Jehoram and sister of Ahaziah,
took Joash, his son, and spirited him away, along with his nurse,
from the bedroom where the princes were about to be slain.
She concealed him from Athaliah, and so he did not die.
For six years he remained hidden in the temple of the LORD,
while Athaliah ruled the land.
But in the seventh year,
Jehoiada summoned the captains of the Carians
and of the guards.
He had them come to him in the temple of the LORD,
exacted from them a sworn commitment,
and then showed them the king’s son.
The captains did just as Jehoiada the priest commanded.
Each one with his men, both those going on duty for the sabbath
and those going off duty that week,
came to Jehoiada the priest.
He gave the captains King David’s spears and shields,
which were in the temple of the LORD.
And the guards, with drawn weapons,
lined up from the southern to the northern limit of the enclosure,
surrounding the altar and the temple on the king’s behalf.
Then Jehoiada led out the king’s son
and put the crown and the insignia upon him.
They proclaimed him king and anointed him,
clapping their hands and shouting, “Long live the king!”
Athaliah heard the noise made by the people,
and appeared before them in the temple of the LORD.
When she saw the king standing by the pillar, as was the custom,
and the captains and trumpeters near him,
with all the people of the land rejoicing and blowing trumpets,
she tore her garments and cried out, “Treason, treason!”
Then Jehoiada the priest instructed the captains
in command of the force:
“Bring her outside through the ranks.
If anyone follows her,” he added, “let him die by the sword.”
He had given orders that she
should not be slain in the temple of the LORD.
She was led out forcibly to the horse gate of the royal palace,
where she was put to death.
Then Jehoiada made a covenant between the LORD as one party
and the king and the people as the other,
by which they would be the LORD’s people;
and another covenant, between the king and the people.
Thereupon all the people of the land went to the temple of Baal
and demolished it.
They shattered its altars and images completely,
and slew Mattan, the priest of Baal, before the altars.
Jehoiada appointed a detachment for the temple of the LORD.
All the people of the land rejoiced and the city was quiet,
now that Athaliah had been slain with the sword
at the royal palace.
saw that her son was dead,
she began to kill off the whole royal family.
But Jehosheba, daughter of King Jehoram and sister of Ahaziah,
took Joash, his son, and spirited him away, along with his nurse,
from the bedroom where the princes were about to be slain.
She concealed him from Athaliah, and so he did not die.
For six years he remained hidden in the temple of the LORD,
while Athaliah ruled the land.
But in the seventh year,
Jehoiada summoned the captains of the Carians
and of the guards.
He had them come to him in the temple of the LORD,
exacted from them a sworn commitment,
and then showed them the king’s son.
The captains did just as Jehoiada the priest commanded.
Each one with his men, both those going on duty for the sabbath
and those going off duty that week,
came to Jehoiada the priest.
He gave the captains King David’s spears and shields,
which were in the temple of the LORD.
And the guards, with drawn weapons,
lined up from the southern to the northern limit of the enclosure,
surrounding the altar and the temple on the king’s behalf.
Then Jehoiada led out the king’s son
and put the crown and the insignia upon him.
They proclaimed him king and anointed him,
clapping their hands and shouting, “Long live the king!”
Athaliah heard the noise made by the people,
and appeared before them in the temple of the LORD.
When she saw the king standing by the pillar, as was the custom,
and the captains and trumpeters near him,
with all the people of the land rejoicing and blowing trumpets,
she tore her garments and cried out, “Treason, treason!”
Then Jehoiada the priest instructed the captains
in command of the force:
“Bring her outside through the ranks.
If anyone follows her,” he added, “let him die by the sword.”
He had given orders that she
should not be slain in the temple of the LORD.
She was led out forcibly to the horse gate of the royal palace,
where she was put to death.
Then Jehoiada made a covenant between the LORD as one party
and the king and the people as the other,
by which they would be the LORD’s people;
and another covenant, between the king and the people.
Thereupon all the people of the land went to the temple of Baal
and demolished it.
They shattered its altars and images completely,
and slew Mattan, the priest of Baal, before the altars.
Jehoiada appointed a detachment for the temple of the LORD.
All the people of the land rejoiced and the city was quiet,
now that Athaliah had been slain with the sword
at the royal palace.
Responsorial Psalm PS 132:11, 12, 13-14, 17-18
R. (13) The Lord has chosen Zion for his dwelling.
The LORD swore to David
a firm promise from which he will not withdraw:
“Your own offspring
I will set upon your throne.”
R. The Lord has chosen Zion for his dwelling.
“If your sons keep my covenant
and the decrees which I shall teach them,
Their sons, too, forever
shall sit upon your throne.”
R. The Lord has chosen Zion for his dwelling.
For the LORD has chosen Zion;
he prefers her for his dwelling.
“Zion is my resting place forever;
in her will I dwell, for I prefer her.”
R. The Lord has chosen Zion for his dwelling.
“In her will I make a horn to sprout forth for David;
I will place a lamp for my anointed.
His enemies I will clothe with shame,
but upon him my crown shall shine.”
R. The Lord has chosen Zion for his dwelling.
The LORD swore to David
a firm promise from which he will not withdraw:
“Your own offspring
I will set upon your throne.”
R. The Lord has chosen Zion for his dwelling.
“If your sons keep my covenant
and the decrees which I shall teach them,
Their sons, too, forever
shall sit upon your throne.”
R. The Lord has chosen Zion for his dwelling.
For the LORD has chosen Zion;
he prefers her for his dwelling.
“Zion is my resting place forever;
in her will I dwell, for I prefer her.”
R. The Lord has chosen Zion for his dwelling.
“In her will I make a horn to sprout forth for David;
I will place a lamp for my anointed.
His enemies I will clothe with shame,
but upon him my crown shall shine.”
R. The Lord has chosen Zion for his dwelling.
Gospel MT 6:19-23
Jesus said to his disciples:
“Do not store up for yourselves treasures on earth,
where moth and decay destroy, and thieves break in and steal.
But store up treasures in heaven,
where neither moth nor decay destroys, nor thieves break in and steal.
For where your treasure is, there also will your heart be.
“The lamp of the body is the eye.
If your eye is sound, your whole body will be filled with light;
but if your eye is bad, your whole body will be in darkness.
And if the light in you is darkness, how great will the darkness be.”
“Do not store up for yourselves treasures on earth,
where moth and decay destroy, and thieves break in and steal.
But store up treasures in heaven,
where neither moth nor decay destroys, nor thieves break in and steal.
For where your treasure is, there also will your heart be.
“The lamp of the body is the eye.
If your eye is sound, your whole body will be filled with light;
but if your eye is bad, your whole body will be in darkness.
And if the light in you is darkness, how great will the darkness be.”
No comments:
Post a Comment