Các môn đệ của Đức Giêsu phải ra đi để làm cho muôn dân “trở
thành môn đệ” Người, chứ không phải trở thành môn đệ của chính mình.
Lm FX Vũ Phan Long, ofm
1.- Ngữ cảnh
Ở đây, chúng ta chỉ đề cập đến ngữ cảnh trực tiếp, đó là mộ
trống với hai sứ điệp, một tích cực, một tiêu cực:
a) Sứ điệp tích cực
Sứ điệp tích cực được gửi đến trong hai thì:
- bởi sứ thần khi ngài giao phó cho các phụ nữ hai sứ mạng
là làm chứng về sự Phục Sinh của Đức Giêsu và loan báo cho các môn đệ lệnh triệu
tập của Đức Giêsu (28,1-8). Đây là kinh nghiệm tiêu cực về sự Phục Sinh.
- bởi chính Đức Giêsu Phục Sinh (28,9-10): Người cho các phụ
nữ sống một kinh nghiệm thực hữu về sự Phục Sinh của Người và giao cho họ cùng
một sứ mạng, là triệu tập các môn đệ về Galilê.
Đoạn văn Mt 28,16-20 cho hiểu rằng các phụ nữ đã chu toàn
hai sứ mạng được giao: khi quy tụ về quả núi đã được chỉ định tại Galilê, các
môn đệ chứng tỏ các ông đã tin vào chứng tá của các phụ nữ liên hệ đến cuộc Phục
Sinh để cũng có thể tin vào lệnh triệu tập được các bà chuyển cho.
b) Sứ điệp tiêu cực
Sứ điệp tiêu cực là truyện sai lạc về Đức Giêsu, được toán
lính tung ra theo trò bịp bợm của các thủ lãnh Do Thái.
Đoạn văn này nêu bật sự tương phản (c. 16: de) giữa các thủ
lãnh Do Thái và toán lính một bên, và bên kia, là Đức Giêsu và các môn đệ Người,
giữa sứ điệp do người Do Thái tung ra và thực tế; vậy đoạn văn này chính là một
lời phi bác tin đồn thất thiệt đã được phổ biến. Đối với người Do Thái, Đức
Giêsu là một xác chết, còn các môn đệ Người là những tên trộm cắp và dối trá;
trong thực tế, Đức Giêsu đã chiến thắng cái chết, đã sống lại, được ban cho
toàn quyền của Thiên Chúa và đảm bảo bằng sự hiện diện đầy uy lực của Người;
các môn đệ Người không tìm cách đánh cắp thi hài, nhưng đã đi về Galilê, đi xa
ngôi mộ, để gặp Đức Giêsu Phục Sinh. Tin Mừng sẽ đi đến với “mọi dân tộc”, chứ
không như tin đồn thất thiệt kia, chỉ được loan truyền “giữa người Do Thái” mà
thôi. Giáo huấn phổ quát (didaskontes) mà các môn đệ của Đức Giêsu, vị Tôn Sư
tuyệt đối (didaskalos, 23,8), sẽ cống hiến cho mọi dân tộc sẽ hoàn toàn vượt xa
những gì toán lính phổ biến, vì họ đã làm theo lời “các thượng tế dạy”
(edidachthêsan, 28,15). Các môn đệ sẽ được che chở và nâng đỡ “cho đến tận thế”,
không phải bởi một quyền bính nhân loại như quyền bính của các thượng tế, nhưng
bởi uy quyền của Đấng Phục Sinh, Chúa tể vũ hoàn.
2.- Bố cục
Bản văn có thể chia thành hai phần:
1) Cuộc diện kiến của Nhóm Mười Một với Đức Giêsu
(28,16-17);
2) Các lời nói của Đức Giêsu (28,18-20):
a) Mạc khải
về quyền năng (18),
b) Lệnh
truyền giáo (19-20a),
c) Hứa hiện
diện hỗ trợ (20b).
3.- Vài điểm chú giải
- Về phần mười một môn đệ (16): Ở đầu c. 16 này, có tiêu từ
de (“và”, “rồi”; “nhưng”; “về phần”) hẳn là để nêu lên sự tương phản giữa báo
cáo sai lạc của toán lính với sự thật về cuộc hiện ra của Đức Giêsu với mười một
môn đệ.
- Mười một môn đệ (16): Trong Mt, Đức Giêsu có một nhóm các
“môn đệ” (mathêtês: từ này được dùng trong Mt 73 lần, Mc 46 lần, Lc 37 lần, Ga
78 lần. Có 65 trong Mt ở số phức) luôn luôn được xác định bằng quán từ
(article) hoi (x. 5,1; 8,21; 9,10; 12,1; 13,10; 14,15; 15,2; 16,5; 28,7). Điều
này khẳng định rằng họ được biết rõ trong tư cách đó và họ không phải là nhóm
“bảy mươi hai” của Lc (vả lại, Lc không gán cho nhóm “bảy mươi hai” cái tên
“môn đệ”, mà là “bảy mươi hai người khác”, x. Lc 10,1). Các ông là những người
sống hiệp thông với Thầy mình (“einai meta” [“ở với”]), tháp tùng Thầy trong sứ
vụ của Người (9,19), cùng làm việc với Người để phục vụ các đám đông (9,36-37),
được nêu ra làm gương cho các đám đông và được giới thiệu như là gia đình đích
thực của Đức Giêsu (12,46-50). Mt xác định rằng các ông là “mười hai môn đệ” (
10,1; 11,1; hay là “Nhóm Mười Hai”: 20,17; 26,20; ở c. 10,2, các ông cũng được
gọi là “mười hai tông đồ” cùng với tên của các ông).
Con số “mười một” nhắc đến sự vắng mặt thê thảm của Giuđa,
“một trong Nhóm Mười Hai” (26,14.47; x. 10,2.4): sự hư hỏng đã xảy ra ngay
trong nhóm, tức là đây không phải là một nhóm toàn vẹn; với lại, tất cả các ông
khác đều đã té ngã (x. hoi mathêtai: 26,56b; Phêrô: 26,69-75). Nhưng sứ điệp mà
Đức Giêsu ban cho các ông nhờ trung gian các phụ nữ đã là một dấu cho thấy Người
tha thứ và hòa giải; Người gọi các ông là “anh em của Thầy” (28,10). Bây giờ,
cuộc hành trình của các ông tiến về với Đức Giêsu và sự hiện diện của các ông tại
nơi Người đã chỉ định là một dấu chứng tỏ các ông đón nhận sự tha thứ và hòa giải.
- ngọn núi (16): To oros (danh từ với quán từ xác định) cho
hiểu rằng chính là trên một quả núi mà Đức Giêsu và các môn đệ đã biết, nhưng
không cung cấp một xác định nào khác.
- Bái lạy (17): Mt chỉ dùng động từ proskyneô (Mt 13 lần; Mc
2 lần; Lc 2 lần) cho những ai đã nhìn nhận phẩm giá của Đức Giêsu và diễn tả sự
nhìn nhận đó ra bằng hành vi này (x. các hiền sĩ: 2,2.8.11; người phong cùi:
8,2; ông trưởng hội đường: 9,18; các môn
đệ trên thuyền: 14,33; bà Canaan: 15,25; mẹ các con ông Dêbêđê: 20,20; các phụ
nữ tại mồ: 28,9).
- Nhưng có mấy ông lại hoài nghi (17): Trong Tân Ước, động từ
distazein chỉ xuất hiện ở 14,31 (Phêrô đi trên mặt nước) và ở đây. Động từ này
nhắc đến những gì Tin Mừng đã nói biết bao lần về phẩm chất của đức tin của các
môn đệ: ở 6,30; 8,26-27; 14,31; 16,8; 17,20 (x. câu 17). Mt là tác giả duy nhất
ghi nhận “đức tin lớn (megalê hê pistis)” của bà Canaan (15,28). Cùng với đề
tài đức tin, Mt trình bày đề tài sự hiểu biết (synienai) và không hiểu biết: ở
15,16; x. 16,12; 17,13.
- Thầy đã được trao toàn quyền trên trời dưới đất (18): Động
từ edothê ở thì aorist thái bị động trần thuật (passive indicative): Thì aorist
nhắm đến một sự kiện đã hoàn tất, chứ không phải là một lời hứa hay một niềm hy
vọng; hẳn là ta có thể nghĩ đến một quan hệ mặc nhiên với sự phục sinh. Thái bị
động đây là một thái bị động thay tên minh nhiên của Thiên Chúa. Hơn nữa, cách
thức khẳng định cách tuyệt đối như thế gợi ý rằng Thiên Chúa là tác giả (so
sánh c. 18b với 11,25).
Đề tài exousia cũng là một đề tài quan trọng của Mt (9 lần:
7,29; 8,9; 9,6; 9,8; 10,1; 21,23; 21,24; 21,27; 28,18). Từ ngữ có nghĩa là “quyền
hành”, “uy quyền”, “quyền lợi”, “khả năng”, là những đặc tính của giáo huấn và
cách hành động của Đức Giêsu: phân đoạn 5,1–7,29 (Bài Giảng trên núi) giới thiệu
Đức Giêsu như là “Đấng Mêsia có uy quyền trong lời nói” (x. 7,28), còn phân đoạn
8,1–9,38 giới thiệu Người như là “Đấng Mêsia có uy quyền trong hành động” (x.
11,2) (Đức Giêsu khẳng định rằng Người có exousia này: 9,6; dân chúng: 7,29;
viên sĩ quan: 8,9; khi thấy người bại liệt được chữa lành, dân chúng tôn vinh
Thiên Chúa: 9,8; Đức Giêsu nói về quyền của Người và từ chối cho biết nguồn gốc
của quyền ấy: 21,24.27). Câu 28,18 là như tổng hợp về đề tài này và là một câu
trả lời cho nhà chức trách tôn giáo: Đức Giêsu không phải là một người mất trí
hay một kẻ tiếm quyền; Người đã nhận được quyền bính này trọn vẹn, trên toàn vũ
trụ, từ Thiên Chúa (chứ không phải từ
tay ma quỷ, x. 9,34). Ở đây, điều được khẳng định là quyền (exousia) đã được
Thiên Chúa ban.
- hãy đi và làm cho muôn dân trở thành môn đệ (19): Trong
các Tin Mừng, động từ mathêteuein chỉ được sử dụng ở Mt (13,52; 27,57; 28,19) với
hai nghĩa: 1) nghĩa nội động (intransitive): trở thành môn đệ (13,52; 27,57);
2) nghĩa ngoại động (transitive): làm thành môn đệ; làm cho ai thành môn đệ
(28,19; x. Cv 14,21). Đây không phải là chỉ trình bày, cống hiến sứ điệp, loan
báo Tin Mừng, nhưng là kiến tạo một quan hệ chặt chẽ và riêng tư. Kiểu mẫu của
quan hệ này chính là quan hệ của Đức Giêsu lịch sử với các môn đệ đã được Người
kêu gọi (môn đệ đi theo [akolouthein, x. 4,20.22; 8,23; 19,27.28], Thầy đi trước
[proagein, x. 26,32; 28,7]).
- nhân danh Chúa Cha và Chúa Con và Chúa Thánh Thần (19): Công
thức “nhân danh Chúa Cha và Chúa Con và Chúa Thánh Thần” một công thức phép rửa.
Qua công thức này, ta găp thực tại chúng ta có trong các Tin Mừng Nhất Lãm: đó
là quan hệ chặt chẽ giữa đời sống và công trình của Đức Giêsu với Cha Người
trong Chúa Thánh Thần. Cựu Ước biết đến vị Thiên Chúa tạo thành trời đất, đây
là vị Thiên Chúa mà họ đến trình diện trong tư cách là các thọ tạo hoàn toàn
khác với Ngài và không có quyền đi vào đối thoại với Ngài. Đức Giêsu loan báo vị
Thiên Chúa có một người đối thoại trong bình diện thần linh. Chúa Con ở trước mặt
Chúa Cha, và hai Đấng được liên kết với nhau, biết nhau, hiểu nhau và yêu
thương nhau trọn vẹn và hoàn hảo nhờ Chúa Thánh Thần. Bí tích Rửa tội nhận chìm
chúng ta vào trong vùng quyền lực của vị Thiên Chúa này.
- Này đây Thầy (20): Mt chuộng thức mệnh lệnh idou này. Nên
ghi nhận là công thức long trọng idou egô luôn luôn có quan hệ với ý tưởng sứ mạng:
10,16; 23,34 et 28,20.
- Thầy ở cùng anh em mọi ngày cho đến tận thế (20): Khi nói
minh nhiên pasas tas hêmeras (tất cả các ngày), Đức Giêsu khẳng định Người sẽ ở
thường trực và trọn vẹn với các môn đệ. Heôs tês synteleias tou aiônos (cho đến
tận thế) có nghĩa mục tiêu, nơi đến: nhắm đến tận thế. Từ ngữ synteleia (hoàn tất;
kết cục) luôn được sử dụng với aiôn có nghĩa là “thời gian hiện tại”, “tình trạng
hiện nay của tạo thành” (x. 13,22; 12,31). Synteleia tou aiônos có nghĩa là
“khi kết thúc thời gian của thế giới này”. Người ta chờ đợi một kết thúc thời
gian này với việc Đức Giêsu ngự đến (x. 24,3).
4.- Ý nghĩa của bản văn
* Cuộc diện kiến của Nhóm Mười Một với Đức Giêsu (16-17)
Phần thứ nhất kể lại các hành vi của các môn đệ trong quá khứ
(aorist) (đi tới, c. 16; bái lạy, c. 17; hoài nghi, c. 17). Bản văn cũng ghi nhận
một hành vi của Đức Giêsu, “đã truyền” (etaxato, c. 16), nhưng chắc chắn đây là
một hành vi Đức Giêsu đã làm trước các
hoạt động của các môn đệ được kể lại trong đoạn văn này; hành vi này lại chỉ là
một mệnh lệnh, một hành vi nói. Ngược lại, trong các bản văn khác về hiện ra, Đức
Giêsu hành động cùng nhịp với những người có mặt, chẳng hạn, ở Mt 28,9, Đức
Giêsu đến gặp (hypêntêsen) các bà. Phải chờ đến c. 18 để gặp được một hành vi của
Đức Giêsu, nhưng cả hành vi này cũng chỉ là một hành vi nói (elalêsen).
Các nhân vật chính của phần thứ nhất là hoi hendêka
mathêtai, “mười một môn đệ”. Con số này nhắc đến sự phản bội của cả nhóm. Nhưng
sứ điệp mà Đức Giêsu ban cho các ông nhờ trung gian các phụ nữ đã là một dấu
cho thấy Người tha thứ và hòa giải; Người gọi các ông là “anh em của Thầy”
(28,10). Bây giờ, cuộc hành trình của các ông tiến về với Đức Giêsu và sự hiện
diện của các ông tại nơi Người đã chỉ định là một dấu chứng tỏ các ông đón nhận
sự tha thứ và hòa giải. Các môn đệ tiến về một nơi đã được Đức Giêsu xác định
trước và theo thông tin của các phụ nữ (lệnh của sứ thần (28,7) và lệnh của Đức
Giêsu ban cho các phụ nữ).
Trong Mt, ta không thấy có một lệnh minh nhiên của Đức Giêsu
là đi đến một ngọn núi được xác định, nhưng có những chi tiết liên hệ đến Galilê.
Tất cả các chi tiết này, khi được đặt vào trong bối cảnh là cuộc Thương Khó và
Phục Sinh, thì giống như những tia chớp hy vọng được ban cho các môn đệ (tại
núi Ô-liu, Đức Giêsu đã nói đến Galilê: 26,32; tại mộ, vị thiên thần đã nhắc đến
Galilê: 28,7; Đức Giêsu xác nhận sứ điệp: 28,10). Chuyến đi đưa các ông về nơi
Đức Giêsu đã chỉ định cho thấy rằng họ vừa thi hành lệnh Đức Giêsu truyền, họ vừa
ý thức rằng họ đang được trở vào trong tình bằng hữu với Người, tình bằng hữu
mà Người đã mời họ đến khi gọi họ là “anh em của Thầy” (28,10).
Như thế, câu truyện sẽ kết thúc ngay tại nơi mà sứ vụ của Đức
Giêsu đã bắt đầu: tại “Galilê, miền đất của dân ngoại”, đã xuất hiện ánh sáng
có sức thắng vượt bóng tối của tử thần (4,15-16) và giúp cho có thể bắt đầu việc
rao giảng cho muôn dân (28,19). Ở đây tầm quan trọng của Galilê đặc biệt có
tính thần học: Đấng Phục Sinh gặp lại các môn đệ Người tại nơi chính của hoạt động
trần thế Người (nhất là theo Mc và Mt); điều này giả thiết có một sự tiếp nối
giữa Đức Giêsu trần thế và Đức Kitô Phục Sinh, một sự tiếp nối mà c. 20a sẽ nêu
bật minh nhiên (“[bằng cách] dạy bảo họ tuân giữ mọi điều Thầy đã truyền cho
anh em”). Do chính sự kiện này, Người xác nhận việc loan báo đầu tiên của Người,
hoặc đơn giản hơn, xác nhận trọn vẹn sứ mạng của Người và giới thiệu sứ mạng ấy
như mẫu mực cho các môn đệ.
Lời Đức Giêsu nói với các phụ nữ (28,10), “họ phải đi đến
Galilê”, là một mệnh lệnh, còn “họ sẽ được thấy Thầy ở đó” là một lời hứa. Vậy
bản văn của chúng ta là sự hoàn tất mệnh lệnh ấy và sự thực hiện lời hứa ấy.
“Ngọn núi” không phải là một nơi mà người ta hẳn là có thể
xác định theo địa lý; đây là nơi tiêu biểu cho mạc khải (5,1: “Bài Giảng trên
núi”; 15,29: mạc khải của Đấng cứu thế, Đấng nuôi dưỡng dân Người như Môsê xưa
kia trong hoang địa; 28,16: “ngọn núi” xuất hiện lần thứ ba, để cũng nêu bật tầm
quan trọng của mạc khải như thế).
Sự kiện các môn đệ “thấy” Đức Giêsu được kín đáo giới thiệu
bằng một vị tính từ (participle), lệ thuộc
động từ chính: “các ông bái lạy”. Việc “thấy Đức Giêsu” chỉ được nhắc đến ngắn
ngủi ở đây, khác với các bài tường thuật khác về hiện ra, nhưng nó chẳng còn
giá trị gì khi nói về niềm tin Phục Sinh. Sự kiện quan trọng đối với Mt là “các
ông bái lạy” (prosekynêsan), đây là cách tôn kính mang tính tôn giáo và thậm
chí phụng vụ. Thái độ này diễn tả trước những gì sẽ được lời tuyên bố ở c. 18b
loan báo về quyền của Đức Giêsu. “Nhưng có mấy ông lại hoài nghi” (c. 17). Ở
đây, nỗi ngờ vực đã xảy đến idontes, “khi thấy Người” như là Đấng Phục Sinh.
Chúng ta phải ngạc nhiên khi thấy phát sinh nỗi ngờ vực, nghĩa là một tình trạng
ngần ngại, lưỡng lự, trong bối cảnh lại quá đậm đặc và tiêu biểu này. Phản ứng này xuất hiện nhiều lần trong các
bài tường thuật khác về hiện ra. Nỗi hoài nghi được thắng vượt mỗi lần một
cách: Đấng Phục Sinh xin các ông cho ăn (Lc 24,41tt); Đức Giêsu hiện ra một lần
nữa với các môn đệ lúc đầu không tin (Mc 16,14tt); Tôma có thể chạm tới các vết
thương của Đức Giêsu (Ga 20,24-29). Ta không thấy có gì tương tự ở đây cả. Có lẽ
sự hoài nghi này liên hệ đến một thời đại muộn màng hơn: cộng đoàn hôm nay
không còn thấy Đức Giêsu bằng mắt thịt nữa, họ có thể rơi vào hoài nghi; họ phải
thắng vượt khó khăn này nhờ dựa vào lời của Đấng Phục Sinh. Các lời nói của Đức
Kitô Phục Sinh và sự vâng phục của các môn đệ với lời Người là cách thế duy nhất
giúp vượt qua nỗi hoài nghi.
* Các lời nói của Đức Giêsu (18-20)
Đứng trước đức tin xen lẫn hoài nghi của các môn đệ, lời Đức
Giêsu nói cung cấp câu trả lời. Đấng Phục Sinh không trách các ông về sự bất
trung hoặc về nỗi hoài nghi; thậm chí Người cũng không xua tan nỗi hoài nghi bằng
một cử chỉ hoặc một chứng từ bổ sung. Người đến gần các ông và nói. Người từ xa
đến với những người là các môn đệ Người, vâng phục Người và đang cung kính bái
lạy Người. Chỉ mình Người có thể vượt qua khoảng cách bằng cách đi đến với các
ông. Proserchomai là một động từ được Mt ưa chuộng (Mt 52x; Mc 5x; Lc 10x; Ga
1x), nhưng chỉ có hai lần ông diễn tả một hành vi chủ động của Đức Giêsu (ở đây
và ở 17,6-7: hai đoạn riêng của Mt): trong trường hợp này, Đức Giêsu đến gần là
để nâng đỡ những người đang hoài nghi hoặc đang sợ.
Vấn đề ở đây là một lời nói, vấn đề ở đây là nghe chứ không
phải là thấy. Chính lời nói của Đức Giêsu tạo được sự trấn an diễn tả ra bằng
hành vi đến gần: Người tự tỏ mình ra trong lời Người nói như là Đấng được đặt để
trong quyền bính và nói với uy quyền. Trong tư cách đó, Người hiện diện trong
thời gian của thế giới, trong Giáo Hội cho đến tận thế.
Thầy đã được trao toàn quyền trên trời dưới đất (18b). Được
đặt ở đầu bài diễn từ, mạc khải này đỡ nâng các khẳng định tiếp sau: lệnh truyền
và lời hứa. Đức Giêsu khẳng định quan hệ của Người với Thiên Chúa và vị trí hiện
nay của Người: chính Thiên Chúa, Cha của Đức Giêsu (so sánh với 9,6.8; 11,27 và
Đn 7,14), đã ban cho Người tất cả các quyền hành trên trời dưới đất.
Theo lời rao giảng tiên khởi (kêrygma) của các tông đồ, do
Phục Sinh, Người đã được đặt làm Đức Chúa (Kyrios) trên vũ trụ và làm Thẩm phán
vào lúc tận thế. Trong thực tế, bản văn không nói cho biết là Người đã được
Chúa Cha đặt để như thế khi nào, nhưng nhấn mạnh rằng quyền lực tối thượng này
của Đấng Phục Sinh là vô biên (pasa) tự nó trong sự viên mãn và trong cường độ
của nó: trong không gian, Đấng Phục Sinh hiển trị trên vũ hoàn (trời và đất),
như trong Cựu Ước, Thiên Chúa được nhìn nhận là Chúa tể trời đất, nghĩa là Đấng
Tạo hóa và Bảo toàn tất cả vũ trụ; và trong thời gian, Người hiển trị bây giờ và cho đến tận thế.
Bây giờ, trong tư cách là Đấng đại diện toàn quyền của Thiên
Chúa, Đức Giêsu là Đấng mạc khải cánh chung cho biết ý muốn của Thiên Chúa và
là Đấng thực hiện dự phóng cứu độ của Ngài. Các môn đệ có thể hoàn toàn chắc chắn
rằng họ được ban cho quyền này.
Từ oun, “vậy”, gợi ý là lệnh truyền này là hậu quả của tuyên
bố về quyền vũ hoàn của Đức Giêsu, là sứ mạng của Nhóm Mười Một phát xuất từ
quyền bính của Đức Kitô. Tuy nhiên, lệnh truyền được ban cho toàn nhóm, điều
này cho thấy rằng bổn phận truyền giáo là một nhiệm vụ của toàn thể cộng đoàn
chứ không của một vài cá nhân. Uy quyền (c. 18) và sự hiện diện của Đức Giêsu
(c. 20) sẽ cho các ông đủ tư cách và uy tín mà chu toàn bổn phận này.
Khi đi rao giảng, các môn đệ không chỉ trình bày, chỉ cống
hiến sứ điệp, loan báo Tin Mừng (keryssein), nhưng là kiến tạo một cộng đoàn có
quan hệ chặt chẽ và riêng tư. Tương quan của các môn đệ với Đức Giêsu là kiểu mẫu
cho sự hiệp thông với Người mà mọi dân tộc đang được đưa dẫn tới. Kể từ nay, kiểu
mẫu này là chuẩn mực cho mọi Kitô hữu: “môn đệ” có thể nói là định nghĩa ngắn
nhất của Kitô hữu. Được giao sứ mạng “làm ra các môn đệ”, Nhóm Mười Một đang hiện
diện ở đây sẽ có thể rút ra từ đó biết bao hệ luận: một đàng, kinh nghiệm sống
với Đức Giêsu phải luôn luôn là điểm qui chiếu cho họ trong hoạt động; đàng
khác, tư cách môn đệ không phải là của riêng thuộc về những bạn đồng hành lịch
sử của Đức Giêsu trần thế, trái lại đây là tư cách mà kể từ nay mỗi người được
mời gọi đi vào. Tất cả đều được mời gọi trở thành”môn đệ Đức Giêsu”, vị Thầy
duy nhất (x. 23,8.10).
Chiều hướng phổ quát đã được báo trước trong lời nhắc đến
Abraham (1,1), trong truyện các đạo sĩ (2,1-12), vị sĩ quan Caphácnaum
(8,5-13), bà Canaan (15,21-28), viên sĩ quan canh giữ Đức Giêsu trên đồi Sọ
(27,54). Đi đến với các dân tộc đã là chọn lựa của Đức Giêsu, cho dù trong diễn
từ truyền giáo (ch. 10), Người đã truyền các môn đệ là chỉ đi đến với các chiên
lạc Israel thôi. Tính phổ quát truyền giáo này còn được báo trước ở 24,4 và
26,13, và bây giờ được khẳng định như là ý muốn chính xác của Đức Giêsu. Điều bị
cấm trước đây ở 10,5 (anh em đừng đi tới vùng các dân ngoại) bây giờ được khuyến
cáo thi hành (hãy làm cho muôn dân trở thành môn đệ): như đại đa số các lần xuất
hiện, từ ethnç trong Mt có nghĩa chữ là Dân ngoại, lệnh này chỉ liên hệ đến Dân
ngoại. Nhưng nếu Israel không còn là đối tượng của một sứ mạng đặc biệt, điều
này không có nghĩa là Israel bị loại ra khỏi chân trời Phục Sinh. Rất có thể
vào thời của cộng đoàn Mt, đã có một sự đoạn tuyệt giữa Giáo Hội và Hội đường;
nhưng người Do Thái tiếp tục là một thực tại của cộng đoàn Mt. Nếu Israel bị kết
án, mỗi người Do Thái vẫn có thể đến với cộng đoàn các môn đệ. Sẽ xuất hiện một
cộng đoàn phổ quát trong đó mỗi người có một quan hệ trực tiếp và thân tình vừa
với Đức Giêsu vừa với những người khác. Hoạt động của các môn đệ là một sự tiếp
nối hoạt động của Đức Giêsu (4,23; 9,35; 11,1).
Để làm cho muôn dân thành môn đệ, hai việc các môn đệ phải
làm là “làm phép rửa” nhân danh Thiên Chúa Ba Ngôi và “giảng dạy”. Căn tính mới
của Thiên Chúa là căn tính Cha, Con và Thánh Thần, mà người môn đệ bắt đầu quan
hệ với qua bí tích thánh tẩy. Lệnh truyền giảng dạy đã được đặt vào cuối Tin Mừng,
có thể là vì Mt coi nhiệm vụ giảng dạy như là nhiệm vụ cao nhất trong Hội
Thánh. Nhóm Mười Một không được phép mở trường, nhưng tiếp tục học ở “trường” Đức
Giêsu: các ông phải giảng dạy, như chính Đức Giêsu đã giảng dạy. Cho dù các ông
đã nhận lãnh bổn phận giảng dạy, các ông sẽ phải mãi mãi duy trì chân tính môn
đệ, bằng cách nhìn nhận và chấp nhận uy quyền của Đức Giêsu, bằng cách bây giờ
tin vào Đức Giêsu như tin vào chính Thiên Chúa.
Đề tài giảng dạy đã có sẵn: các lệnh truyền của Đức Giêsu.
TM Mt chứa biết bao lời giảng dạy của Đức Giêsu (trong năm diễn từ), nhưng nhất
là giáo huấn của Bài giảng trên núi đáng được xét đến. Trong lệnh truyền giáo,
Đấng Phục Sinh đã nói với các môn đệ là “dạy bảo họ mọi điều Thầy đã truyền cho
anh em” (c. 20). Câu này chắc chắn quy về tất cả mọi lời nhắn nhủ, tất cả giáo
huấn của Đức Giêsu trong TM Mt, nhưng đặc biệt qui về các lời nhắn nhủ trong
Bài Giảng trên núi bởi vì Bài Giảng này chứa phần lớn những gì Đức Giêsu đã dạy
các môn đệ và có một giọng thôi thúc người ta thực hiện các lời nhắn nhủ này
(x. 7,13-27).
Tuy nhiên, Đấng nói đây không còn là vị Thầy trần thế nữa,
nhưng là Đức Chúa Phục Sinh, “Đấng đã được ban cho toàn quyền trên trời dưới đất”.
Bây giờ, với uy quyền của Đấng là “Thiên-Chúa-ở-cùng-chúng-ta” trong mức viên
mãn của sự Phục Sinh, Đức-Giêsu-đang-sống lấy lại giáo huấn của Bài Giảng trên
núi và nhắc lại cho các thế hệ tương lai.
Mục tiêu không còn phải là chu toàn Lề Luật hoặc các Ngôn sứ,
nhưng tuân giữ “tất cả những gì Thầy đã
truyền cho anh em”. Như thế, chính Đức Giêsu đặt mình vào vị trí của “Lề Luật
hoặc các Ngôn sứ” (x. ngay ở 5,21-48 với các công thức “Anh em đã nghe [Luật] dạy
người xưa / Còn Thầy, Thầy bảo cho anh em biết”), Người là Đấng lập pháp tối
cao, diễn tả trọn vẹn ý muốn của Thiên Chúa. Thái độ này khi đó và lệnh truyền
hiện nay gửi trở lại với các công thức khác nhau của Cựu Ước trong đó chính Đức
Chúa (Yhwh) truyền lệnh cho dân Ngài là tuân giữ điều răn của Ngài (x. 2 Sb
33,8; Xh 34,32; Đnl 4,2; 12,14). Bây giờ Đức Giêsu thay thế Yhwh khi khẳng định
ý muốn của Người. Và chắc chắn ý muốn thần linh này được tập trung nơi điều răn
yêu thương, đỉnh cao và sự hoàn tất của Kinh Thánh (“Lề Luật hoặc các Ngôn sứ”:
x. 22,40).
Tuy nhiên, hẳn là ta có thể nới rộng ý nghĩa của “tất cả những
gì Thầy đã truyền cho anh em” cho cả bốn bài diễn từ khác, bởi vì tác giả đã
xác định rằng chúng cũng là những “chỉ thị/dụ ngôn/những điều” của Đức Giêsu
(x. công thức kết luận mỗi bài diễn từ: 11,1; 13,53; 19,1; 26,1; x. 7,28-29). Vấn
đề ở đây là các giáo huấn của Thầy về các điều kiện và bản chất của đời sống
đích thực của người môn đệ và về nẻo đường thánh ý chân thực của Thiên Chúa, “nẻo
đường công chính” (21,32).
Khi nói “tất cả những gì Thầy đã truyền cho anh em”, Đức
Giêsu xác định giáo huấn của Người là như một lệnh truyền, như một đòi hỏi cấp
bách (trong một ngữ cảnh tương tự, Mc nói đến “tin mừng”: 13,10; 14,9; Lc thì
nói đến “hoán cải và tha thứ tội lỗi”: 24,47). Đấng Phục Sinh biến lời của Đức
Giêsu trần thế thành chuẩn mực cho Hội Thánh mọi thời và “cho đến tận thế”. Sứ
điệp của Đấng Phục Sinh được coi là đồng nhất với sứ điệp của Đức Giêsu trần thế.
Thầy ở cùng anh em mọi ngày cho đến tận thế (20b). Egô meth’
hymôn eimi. Giới từ meta + thuộc cách có nghĩa là “với” nhằm diễn tả sự hiệp
thông, sự hiệp nhất (cơ bản là riêng tư cá nhân), sự cộng tác, khi đó là tương
quan của Đức Giêsu với những người khác: Đặc biệt 28,20 đáp lại khởi đầu Tin Mừng,
khi mà Đức Giêsu được giới thiệu lúc chào đời như là Đấng mà “người ta sẽ gọi
tên là Emmanuel, nghĩa là Thiên-Chúa-ở-cùng-chúng-ta” (1,23). Ở đây chúng ta có
một thể đóng khung rất lớn bung mở ra chiều kích vũ hoàn của bản thân Đức Giêsu
trên toàn thể lịch sử nhân loại, đồng thời vẫn nêu bật sự bám rễ của Người về
phương diện xác thịt trong thời gian và không gian. Thực tại Emmanuel này được
diễn tả xuyên qua toàn thể Tin Mừng: Vào lúc chào đời của Đức Giêsu (1,23);
trong khi hoạt động, Người hiện diện giữa
nhóm môn đệ (9,15; 26,18.20.36.38.40; x. “Đức Giêsu dẹp yên biển động”,
8,23-27; egô eimi, 14,27); những lần Người tiếp xúc với người tội lỗi (9,11) và
qua cái chết ban ơn cứu chuộc (26,28; x. 1,21; 17,17 so với Mc 9,19). Mt 28,20
hẳn là câu trả lời chung cuộc cho câu hỏi ấy. Bây giờ Người hứa ở với họ mãi mãi.
Trong Cựu Ước, bằng những thuật ngữ tương tự Ta sẽ ở với các
ngươi mãi mãi, Yhwh thường đảm bảo với một tín hữu, một ngôn sứ, một thủ lãnh,
toàn dân, nhất là trong bối cảnh một cuộc sai phái, là Người sẽ hiện diện,
nghĩa là giúp đỡ tận tình, với lòng từ bi thương xót, để cứu độ. Đấng Kyrios ban cho các môn đệ cũng một đảm bảo
như Yhwh đã ban cho dân Ngài trong Cựu Ước. Người không thế chỗ cho các môn đệ,
nhưng sẽ hiện diện với họ để nâng đỡ họ bằng sức mạnh, không do các đức tính
hay các thành tích của các môn đệ, nhưng do sự trung tín hữu hiệu của Đấng đã
đưa các lời hứa trong Kinh Thánh đến chỗ hoàn tất. Khi nói “tất cả các ngày”, Đức
Giêsu khẳng định Người sẽ ở thường trực và trọn vẹn với các môn đệ, và nhắm đến
tận thế, “lúc kết thúc thời gian của thế giới này”.
+ Kết luận
Trên núi Galilê (28,16; x. 5,1), Đức Giêsu Phục Sinh, đại diện
toàn quyền của Thiên Chúa, tỏ mình ra như là Đấng mạc khải tối hậu của Thiên
Chúa và Đấng lập pháp vĩnh viễn, nay cử các môn đệ đi đến với mọi dân tộc.
Trong Cựu Ước, núi Sinai xuất hiện ra như là quả núi của mạc khải và của Giao ước,
trên đó Thiên Chúa tự tỏ mình ra và thông ban các điều răn của Ngài (Xh
19,1–24,11). Từ Sinai, dân Israel bắt đầu cuộc hành trình tiến về Đất hứa; trên
núi Galilê, Đức Giêsu đích thân, trong tư cách Đấng Phục Sinh, tức đã đi vào
trong đời sống Thiên Chúa, cho thấy đâu là mục tiêu của mỗi người trong “tất cả
các dân tộc”.
Các lời kết thúc của Đức Giêsu đã đón nhận lấy các nội dung
chính của TM Mt về sứ vụ không biên giới của các môn đệ. Điều này còn cho thấy
một lần nữa chiều hướng tổng hợp hướng về sứ vụ phổ quát như là nét tiêu biểu của
Tin Mừng này.
5.- Gợi ý suy niệm
1. Nhóm môn đệ có một vết thương, gây ra do sự phản bội và sự
biến mất của Giuđa. Họ không còn là mười hai, là là mười một. Vết thương này nhắc
nhớ rằng tất cả đã bất trung với Đức Giêsu. Khi Người bắt đầu chuyến đi vào
Thương Khó, các ông đã cắt đứt việc đi theo Người hoặc bằng cách chạy trốn
(26,56) hoặc bằng cách giữ khoảng cách trong ba lần chối (26,69-75). Tuy nhiên,
Đức Giêsu đã chữa lành vết đứt này. Người không gọi những môn đệ mới, nhưng gọi
chính những người đã thất bại trong thử thách Khổ Nạn. Khi các môn đệ đến nơi hẹn,
Đức Giêsu không hề thốt ra một lời trách móc, mà lại còn giao sứ vụ, là sứ vụ của
chính Người.
2. Nhận biết và hoài nghi là hai thái độ có thể đi với nhau,
như lời xin của cha đứa bé trong Tin Mừng Máccô: “Tôi tin! Nhưng xin Thầy giúp
lòng tin yếu kém của tôi” (Mc 9,24). Do đó, cần phải nhìn lại tất cả hoạt động
công khai của Đức Giêsu dưới ánh sáng của biến cố Phục Sinh. Bây giờ Đức Giêsu
mạc khải cho các môn đệ biết Người có toàn quyền, Người là Chúa tể không giới hạn,
do quyền Chúa Cha ban cho Người. Người đã gọi các ông, các ông đã đi theo Người,
đã nghe lời Người giảng dạy; Người đã chết trên thập giá, nhưng nay Người đang
sống trước mắt các ông và là Chúa tể tuyệt đối, các ông hãy tin trọn vẹn vào
Người.
3. Các môn đệ của Đức Giêsu phải ra đi để làm cho muôn dân
“trở thành môn đệ” Người, chứ không phải trở thành môn đệ của chính mình. Các
môn đệ mới sẽ cùng các ông bước theo Đức Giêsu, nghĩa là liên kết với Đức
Giêsu, hiệp thông cuộc sống với Người, chấp nhận Người chỉ cho mình lộ trình phải
theo, xác định hình thái và chiều hướng sống, ký thác trọn vẹn nơi Người.
4. Những người được nhận lời hứa hiện diện thường trực cho đến
tận thế, không chỉ là các môn đệ ở trên núi Galilê ấy mà thôi. Chân trời mở rất
rộng: Đấng Kyrios không hiện diện giữa dân Người như trong mầu nhiệm nội tại và
trong thực tại thần bí của Người, nhưng đúng ra, tại mọi thời và trong mọi tình
huống, Người ở bên cạnh dân để trợ giúp và an ủi họ, để khích lệ và kêu gọi họ,
và Người luôn luôn tháp tùng hoạt động của các sứ giả Người. Mt không nhắc đến
Thăng thiên để không đưa Đức Giêsu đi xa cộng đoàn của Người: Người tháp tùng họ
trong cuộc hành hương trần thế “cho đến tận thế”.
No comments:
Post a Comment